← Hồi 28 | Hồi 30 → |
Đàm Nguyệt Hoa thò tay nhận lấy chiếc hộp xem qua, thấy nó nằng nặng nên biết đấy là chiếc hộp bằng gỗ tử đàn.
Trên mặt hộp có chạm một con quái vật trông giống như rồng mà cũng tựa như phượng xem rất cổ kính.
Khi nàng mở nắp hộp ra xem, thấy bên trong có một phần lõm sâu, hình dáng như cây cung, đoán biết nó chính là chiếc hộp dùng để đựng cây cung mà Q.∪.ỷ Nô đang mang theo người. Do đó nàng bèn lên tiếng hỏi rằng:
- Lúc ấy, ngươi chỉ trông thấy chiếc hộp gỗ này thôi chăng? Q.∪.ỷ Nô đáp:
- Không phải, chiếc hộp gỗ này từ đầu đến cuối vẫn ở sát bên cạnh bộ xương khô trong gian phòng đá này.
Đàm Nguyệt Hoa sốt ruột hỏi:
- Thế ngươi thấy vật chi? Q.∪.ỷ Nô đáp:
- Tôi còn trông thấy một chiếc hộp gõ khác to hơn chiếc hộp này nhiều. Bên trên nắp hộp cũng có chạm một con quái vật y hệt như con quái vật này.
Đàm Nguyệt Hoa gật đầu nói:
- Đấy mới thực là quái lạ. Vậy ngươi hãy nói tiếp đi nào.
Q.∪.ỷ Nô kể:
- Lúc ấy tôi trông thấy chiếc hộp gỗ được để trên mặt bàn cạnh đấy, và gã đàn ông nọ sau một lúc cười dài, bèn đưa chân bước thẳng đến trước chiếc hộp gỗ, giở nắp ra, thấy bên trong đựng một vật rất lạ mà lúc bấy giờ tôi không được biết là vật chi cả. Song về sau tôi hỏi người xung quanh mới hiểu đấy là một cây đàn cổ.
Đàm Nguyệt Hoa cảm thấy hứng thú nói:
- Chính là một cây đàn cổ thật hay sao? Q.∪.ỷ Nô đáp:
- Đúng thế! Và trong khi tôi còn đang ngơ ngác, bỗng người đàn ông đó to tiếng cười dài, đưa mắt nhìn thẳng vào những chiếc xác ©.h.ế.† nằm trên đất, cất giọng hầm hầm nói:
- Bọn các người mà cũng dám tranh đoạt với ta hay sao? Sau đó, hắn bèn thò tay khảy vào những sợi dây đàn một lượt.
Lúc đầu mặc dù hắn ta khảy đúng vào những sợi dây đàn song chẳng hề kêu lên thành tiếng, kế đó hắn lại khảy thêm mấy lượt nữa, nhưng cây đàn vẫn câm. Cuối cùng hắn tỏ ra hết sức tức giận, vận dụng chân lực ra cánh tay, khảy thật mạnh lần thứ ba. Tôi thấy người đàn ông ấy có điều lạ là trên một bàn tay của hắn có sáu ngón tay.
Đàm Nguyệt Hoa nghe lời nói của Q.∪.ỷ Nô rất ăn khớp với mọi việc mà nàng được biết nên gật đầu tỏ ra vui thích vô cùng. Song nàng vẫn một mực im lặng nghiêng tai lắng nghe.
Sau giây phút dừng lại, Q.∪.ỷ Nô nói tiếp:
- Tôi đưa mắt theo dõi cử chỉ của người ấy một lúc thì thấy hắn ta xòe thẳng năm ngón tay, khảy mạnh vào sợi dây đàn to nhất. Bất thần, cây đàn liền ngân lên thành một tiếng vang rền tựa đất lở trời long.
Sau khi tiếng đàn ấy ngân lên, tôi cảm thấy hồn phi phách tán, năm ngón tay đang bám vào thành cửa sổ, bất giác buông lỏng ra...
Có thể nói thuật kinh công của tôi cũng cao tuyệt, thế mà lúc tôi bị đánh té phịch một tiếng to và cảm thấy vô cùng đau đớn. Đấy là một việc hết sức q.∪.Á.ï ɗ.ị mới xảy ra lần đầu tiên trong đời tôi.
Tôi vội đứng dậy, cùng lúc ấy gã đàn ông đó phi thân lao thoắt ra cửa sổ.
Tôi thấy thế vội vàng khẽ nhún đôi chân bỏ đi. Người đàn ông đó bèn truy đuổi theo tôi thực gấp. Nhưng vì thân pháp của tôi nhẹ nhàng lanh lợi nên chỉ trong nháy mắt tôi đã bỏ rơi đối phương thật xa rồi.
Tuy nhiên vì trong cơn hối hả và mất bình tĩnh tôi chạy bất kể đường sá nên bị lạc vào một sơn cốc có rất nhiều rắn độc. Khi vừa kịp nhận ra là đã bị một con rắn màu hồng rất độc lao tới sau lưng cắn trúng một vết.
Vì thế tôi phải cố gắng lắm mới vượt qua khỏi được sơn cốc đầy nguy hiểm đó và té xuống đất nắm bất tỉnh.
Song cũng may là lúc bấy giờ có Thạnh ân nhân ngang qua trông thấy tôi đang trong cơn hấp hối, mới ra tay cứu tử cho.
Phần cá nhân tôi vì diện mạo hết sức xấu xí, nên không muốn tìm đi đâu xa. Sau khi được Thạnh ân nhân cứu sống lại, tôi bằng lòng phục dịch cho ông ta. Nhờ thế ông ta chỉ vẽ cho tôi thêm về thuật khinh công và từ đó tôi cũng được quen biết với một số nhân vật trong Q.∪.ỷ Cung.
Dù vậy tôi vẫn ở yên trong sơn động của tôi, chứ không vào Q.∪.ỷ Cung.
Đàm Nguyệt Hoa nghe đến đây, thì đã hiểu ít nhiều về lai lịch của Q.∪.ỷ Nô. Hơn nữa nàng cũng hiểu được gã ma đầu đáng sợ kia mới chỉ lấy được chiếc đàn cổ ấy độ trong vòng bốn năm nay mà thôi.
Đàm Nguyệt Hoa suy nghĩ một lúc lại hỏi rằng:
- Về sau ngươi có trở lại gian nhà đồ sộ ấy nữa không? Q.∪.ỷ Nô đáp:
- Qua trận ấy, tôi suýt tí nữa phải bị mất mạng vậy đâu còn dám quay trở lại đấy nữa? Từ đó cho đến ngày hôm qua vì tôi phải bá.ɱ s.á.† theo cô để ngăn không cho cô xâm nhập vào Q.∪.ỷ Cung, hơn nữa vì thấy trời đang mưa to mà cô lại biến đi đâu mất, đoán biết cô đã xin vào trú mưa trong gian nhà đồ sộ đó tôi mới đánh bạo xin vào để tìm cô. Nhưng chẳng ngờ lại được cô cứu tử cho lần thứ hai.
Đàm Nguyệt Hoa cười nói:
- Nếu không nhờ ngươi bắn liên tiếp ba mũi tên để s.á.† h.ạ.ï ba gã đàn ông hung tợn kia, thì e rằng ta cũng không làm cách nào thoát thân được.
Hai người lại hàn huyên thêm giây lát, thì Đàm Nguyệt Hoa ngồi xếp bằng lo vận nguyên điều tức. Nàng nhờ Thạch Tủy có công hiệu, nên vào sáng sớm ngày thứ hai thì nội ngoại thương dần hoàn toàn bình phục, đồng thời tinh thần có vẻ phấn chấn hơn trước.
Đàm Nguyệt Hoa thấy mình đã lưu lại trong sơn động đến hai hôm liền, vậy giờ nàng không thể để mất thời giờ thêm bèn cáo từ Q.∪.ỷ Nô ra đi.
Q.∪.ỷ Nô méo xệch khuôn mặt nói:
- Đàm cô nương, cô thật sự muốn xâm nhập Q.∪.ỷ Cung hay sao? Đàm Nguyệt Hoa nói:
- Đấy là lẽ tất nhiên vì ta đã hứa với người ta rồi. Vậy đâu lại bỏ dở công việc được? Q.∪.ỷ Nô lắc đầu nói:
- Đàm cô nương hiện giờ Lữ Lân đang bị giam cầm nơi nào, chính tôi đây cũng không được biết. Thạnh ân nhân trước kia đã phái thủ hạ đi tới vùng phụ cận thành Nam Xương để bắt cóc Lữ Lân một lần. Nhưng về sau, chẳng may nó lại vuột khỏi. Do đó Thạnh ân nhân tức giận suốt mấy hôm liền khiến ai cũng hoảng sợ. Giờ đây, ông ấy đã may mắn cướp được Lữ Lân từ trong tay kẻ khác đem về, vậy đâu dễ chi để cho người ngoài xâm nhập cứu thoát? Đàm cô nương xin hãy nghe theo lời tôi chớ nên mạo hiểm làm gì.
Trong khi Q.∪.ỷ Nô lên tiếng nói thì Đàm Nguyệt Hoa đưa mắt nhìn thẳng vào hắn ta.
Nàng chờ cho Q.∪.ỷ Nô nói dứt lời, trong lòng bỗng thoáng có một ý nghĩ lên tiếng hỏi:
- Q.∪.ỷ Nô ngươi nói như thế thì có lẽ ngươi rất am hiểu đường đi nước bước trong Q.∪.ỷ Cung chứ gì? Q.∪.ỷ Nô gật đầu đáp:
- Đúng thế.
Đàm Nguyệt Hoa vui mừng nói:
- Như vậy thì không còn chi hay hơn. Từ trước đến nay ta chưa hề vào Q.∪.ỷ Cung lần nào, nhưng giờ đây ta nhất định phải xâm nhập để cứu người đúng như lời hứa, vậy ngươi có bằng lòng cùng đi với ta chăng? Q.∪.ỷ Nô nghe qua không khỏi sửng sờ. Qua một lúc thấy hắn vẫn không lên tiếng đáp lời ra sao cả.
Đàm Nguyệt Hoa nói:
- Nếu ngươi không chịu thì ta cũng chẳng ép làm gì.
Q.∪.ỷ Nô vội vàng nói:
- Đàm cô nương chẳng phải tôi không chịu, vì nếu cô muốn tôi cùng đi đến nơi nào khác, tôi cũng vui lòng. Nhưng cô bảo tôi xâm nhập vào Q.∪.ỷ Cung để cứu người thì... vì lẽ nơi đấy chính là địa điểm riêng của Thạnh ân nhân, nếu tôi...
Đàm Nguyệt Hoa trông thấy Q.∪.ỷ Nô là một con người tánh tình chất phác, trung thực, nên khi đã có một sự quyết định nào rồi tất ít khi chịu thay đổi. Do đó, đôi tròng mắt nàng liền xoay qua một lượt, trong lòng cũng thoáng hiện một ý nghĩ hay.
Bởi thế sắc mặt nàng bỗng sa sầm nói:
- Nếu thế thì ta tỏ ra đa đoan quá mất. Thôi hẹn sau này sẽ gặp lại.
Nói dứt, nàng khẽ lắc thân mình lao thoắt ra khỏi khung cửa đá và tiếp tục lướt qua một vùng sơn động. Chẳng mấy chốc là nàng ra đến bên vệ đường mòn.
Nhưng lúc ấy Đàm Nguyệt Hoa hãy còn nghe tiếng Q.∪.ỷ Nô kêu văng vẳng ở phía sau:
- Đàm cô nương...! Thế là Đàm Nguyệt Hoa vừa mới thoát ra khỏi sơn động, lại thấy Q.∪.ỷ Nô cũng bá.ɱ s.á.† theo sau như hình với bóng. Nhưng Đàm Nguyệt Hoa không thèm quay đầu lại, nàng bèn nhanh nhẹn vung sợi tòi lói sắt gây thành tiếng loảng xoảng, nhắm quét thẳng về phía Q.∪.ỷ Nô quát rằng:
- Nếu ngươi bám theo ta mãi, thì chớ trách tại sao ta xuống tay vô tình.
Q.∪.ỷ Nô vội vàng lách ngang rồi đứng yên lại, sắc mặt lộ vẻ đau đớn, khổ sở.
Đàm Nguyệt Hoa nghĩ thầm: "Mình cứ việc đi thẳng đến Q.∪.ỷ Cung tất không sợ chi, hắn ta chẳng dám bá.ɱ s.á.† theo sau mình. Như vậy khi mình xâm nhập vào Q.∪.ỷ Cung, chắc chắn hắn ta sẽ phải che chở cho mình." Ý nghĩ của Đàm Nguyệt Hoa thực đúng tâm trạng của Q.∪.ỷ Nô, nhưng thói thường mọi việc trong đời vẫn hay đi ngược với ý nghĩ và sự ước muốn của con người.
Đàm Nguyệt Hoa vì nghĩ thế nên cứ nhắm hướng bắc chạy tới, và đến hoàng hôn ngày hôm ấy nàng đi tới chân núi Bắc Mang Sơn.
Vùng Bắc Mang Sơn cây cối hết sức rậm rạp, đứng ra xa nhìn vào đâu đâu cũng bao phủ một màu đáng sợ.
Đàm Nguyệt Hoa tiến thẳng vào núi tìm kiếm một lúc mới thấy ở giữa một bãi tha ma hoang vắng có một tấm bia đá thật to bên trên đề hai chữ "Q.∪.ỷ Cung" to bằng cái thúng.
Đàm Nguyệt Hoa vừa trông thấy hai chữ ấy trong lòng không khỏi kinh hoàng. Vì nàng thấy ở đây đã là cổng Q.∪.ỷ Cung thì rất có thể nàng đã bị đối phương phát giác ra rồi. Do đó nàng vội vàng phi thân lướt tới ẩn kín thân người sau một gốc cây to lắng tai nghe ngóng.
Đàm Nguyệt Hoa chú ý nhìn khung cảnh chung quanh một lúc lại đưa mắt ngó lên tấm bia đá kia, mới thấy rõ ở bên dưới hai chữ Q.∪.ỷ Cung to lại còn có bốn chữ nhỏ "cách đây ba dặm".
Nàng thấy thế không khỏi sửng sờ vì tấm bia đá này chứng tỏ Q.∪.ỷ Thánh Thạnh Linh là một người hết sức ngông nghênh tự phụ.
Phần đông những nhân vật trong tà phái đối với địa điểm để ẩn mình đều hết sức giữ bí mật, tuyệt nhiên không để kẻ khác biết bao giờ. Hơn nữa, phần đông lại tìm đủ cách nghi trang chung quanh sào huyệt, để đánh lạc hướng không cho đối phương tìm đến nơi.
Nhưng Q.∪.ỷ Thánh Thạnh Linh trái lại đã dựng một tấm bia đá to, chỉ đường cho mọi người biết là Q.∪.ỷ Cung còn cách nơi đây ba dặm đường.
Đàm Nguyệt Hoa bèn đứng thẳng người lên tiếp tục lướt tới thêm hai dặm nữa. Suốt dọc đường lúc nào nàng cũng thận trọng đề phòng mọi biến cố bất ngờ có thể xảy ra.
Nhưng mọi việc đều hoàn toàn trái hẳn với mọi dự liệu của nàng. Suốt trên đường đi, vẫn một mực yên tĩnh không có chi rắc rối xảy ra.
Sau khi nàng đã vượt qua hơn hai dặm đường mới thấy ở phía trước không xa có độ một trăm cây cổ thụ đỏ ối như lửa vào một ngọn núi bé nhỏ đứng sừng sững.
Trong những dãy núi to thường hay có những ngọn núi bé nhỏ như vậy xuất hiện, đấy chỉ là một chuyện rất thường. Hơn nữa mặc dù ngọn núi ấy được một cánh rừng phong bao bọc cảnh trí xinh đẹp vô cùng, nhưng nếu nó chẳng có đặc điểm chi khác hơn thì vẫn không ai để ý tới nó làm gì.
Trái lại Đàm Nguyệt Hoa sau khi nhìn thấy ngọn núi nhỏ ấy, liền nhanh nhẹn lách mình ẩn kín vào phía sau một tảng đá, đồng thời tâm trạng nàng cũng vô cùng căng thẳng. Bất giác nàng đưa mắt quan sát chung quanh thực kỹ.
Thì ra ngọn núi bé nhỏ đó tuy không cao quá ba mươi trượng, nhưng những tảng đá đen trên ngọn núi lại có màu sắc hết sức q.∪.Á.ï ɗ.ị. Chen lẫn giữa những tảng đá đen thui như mực lại còn có những tảng đá đỏ hồng như m.á.∪, ngoài ra không có loài cỏ cây nào mọc được cả.
Hơn nữa việc mà làm cho ai thấy cũng phải bắt kinh hoàng ấy là số đá gồ ghề trên khắp đỉnh núi gồm có đến hàng vạn tảng to nhỏ khác nhau. Nhưng bất luận là một tảng đá màu đen hay màu đỏ, lớn hay bé đều nhất loạt chạm th.à.ᥒ.h h.ì.ᥒ.h một cái sọ người. Dưới bóng mặt trời sáng tỏ trông thấy khắp đỉnh núi y như một động xương khô vô cùng kh.ï.ế.p sợ.
Đàm Nguyệt Hoa nhìn thấy khung cảnh ấy đoán biết mình đã đến trước cửa Q.∪.ỷ Cung rồi. Trước đây nàng đã tỏ ra rất quả quyết vượt qua hàng vạn dặm đường từ Tiên Nhân Phong ở núi Võ Di đến Q.∪.ỷ Cung, thế mà khi đến nơi, quả tim nàng không khỏi nhảy lên nghe thình thình vì lo sợ.
Đôi môi của nàng cảm thấy khô bỏng, nàng nghiến chặt đôi hàm răng lách mình lướt tới nhanh như gió, ẩn mình kín đáo sau một cột phong để nghe ngóng.
Nàng thấy phía trước cửa ngọn núi cao độ hai trượng, nhưng vách đá lại phẳng lì như gương. Trên bức vách bằng đá lại có một cái sọ người thật to, nhô ra chừng một thước mộc.
Có lẽ đấy chính là lối ra vào.
Trên trán chiếc cửa sọ người ấy có khắc hai chữ "Q.∪.ỷ Cung" thật to. Chung quanh đấy đá tảng đều một màu đỏ hồng như m.á.∪, khiến Đàm Nguyệt Hoa nhìn vào không khỏi cảm giác rùng rợn.
Bởi thế, nàng liền hít vào một hơi dài để đè nén sự Chương hộp trong lòng. Nàng nghĩ: "Q.∪.ỷ Cung quả là một địa điểm danh bất hư truyền. Chớ nói chi đến việc xâm nhập mười tầng địa ngục ở bên trong, mà chỉ nói riêng về chiếc cổng này thôi, thực cũng chẳng phải dễ dàng lọt qua đựơc. Nếu Q.∪.ỷ Thánh Thạnh Linh chưa trở về thì mình có thể bước thẳng ra khiêu chiến với đối phương để dùng võ lực xâm nhập thẳng vào bên trong. Nhưng giờ đây Q.∪.ỷ Thánh Thạnh Linh đã trở về rồi, vậy việc đó chắc chắn không thể làm được." Đàm Nguyệt Hoa nghĩ thế bất giác cất tiếng than dài. Nhưng tiếng than của nàng vừa dứt thì bỗng nghe bên cạnh nàng có một tiếng động rất khẽ, nghe như một cành lá vàng từ trên cây cao rơi xuống mặt đất vậy.
Nhưng Đàm Nguyệt Hoa là một cô gái rất thông minh nên vừa nghe qua tiếng động lạ đó trước tiên có hơi giật mình, nhưng liền đó nàng đoán biết được kẻ vừa đáp yên xuống bên cạnh mình, chính là Q.∪.ỷ Nô chứ chẳng còn ai khác hơn nữa.
Khi nghĩ đến Q.∪.ỷ Nô, nàng liền thoáng có ngay một ý nghĩ. Nàng thấy rằng trong chuyến đi này của mình được thành công hay thất bại cơ hồ quyết định ở nơi Q.∪.ỷ Nô có chịu trợ lực cho mình hay không? Do đó nàng vẫn điềm nhiên không quay người lại cất tiếng hỏi rằng:
- Q.∪.ỷ Nô, ngươi theo đến đây để làm chi thế? Quả nhiên lời nói của nàng vừa dứt, thì nghe có tiếng than dài não ruột, vọng đến rằng:
- Đàm cô nương, chính tôi đã đến đây rồi.
Đàm Nguyệt Hoa quay đầu ngó lại trông thấy Q.∪.ỷ Nô đang đứng tựa vào một thân cổ thụ, sắc mặt xấu xí của hắn lộ vẻ u buồn, nhất là đôi mắt của hắn đang thoáng hiện hai tia sáng bùi ngùi xót xa khó tả.
Tất nhiên là Đàm Nguyệt Hoa có thể hiểu được đôi mắt của Q.∪.ỷ Nô tỏ ra buồn rầu là do mình mà ra. Vì từ nơi thầm kín trong nội tâm Q.∪.ỷ Nô, thật sự đang yêu. Đàm Nguyệt Hoa có thể đoán biết được, chính vì thứ tình cảm đó mà Q.∪.ỷ Nô lại càng có mặc cảm tự ti trước diện mạo xấu xí của hắn và do đó, hắn ta không khi nào dám dùng lời nói để thố lộ tâm sự riêng tư của mình.
Đàm Nguyệt Hoa im lặng nhìn thẳng vào Q.∪.ỷ Nô một lúc mới cười lơ đễnh nói:
- Ngươi lại bá.ɱ s.á.† theo ta để làm gì? Q.∪.ỷ Nô đưa chân bước tới một bước, cúi gầm đầu xuống, khẽ nói rằng:
- Tôi... Tôi cũng không biết tôi đến đây để làm gì, song tôi trông thấy cần khuyên Đàm cô nương đừng xâm nhập vào Q.∪.ỷ Cung để cứu người nữa. Vì ngay như cánh cửa đá trước mặt này nếu không được người từ phía trong mở ra, thì dù cho ngay đến Q.∪.ỷ Thánh Thạnh Linh cũng chẳng có biện pháp nào đứng ngoài mở nó được.
Đàm Nguyệt Hoa nghe thế không khỏi kinh hoàng lên tiếng hỏi:
- Tại sao thế? Q.∪.ỷ Nô gượng cười nói:
- Những loại đá trên núi này thứ màu đỏ nặng gấp bảy lần đá thường và thứ màu đen thì nặng gấp bốn lần. Riêng cánh cửa đá ấy đều lấy toàn thứ đá màu đỏ làm nên do đó sức nặng của nó nặng dưới mấy ngàn cân. Như vậy, chắc chắn không ai có sức mạnh để xê dịch nó cả mà phải dùng đến những sợi tòi lói sắt nặng nề và những bánh xe to tướng ở phía trong sơn động mới có thể di động nó được. Do đó, nếu là người ở bên ngoài chắc chắn không làm sao xâm nhập được Q.∪.ỷ Cung một bước nào cả.
Đàm Nguyệt Hoa biết lời nói của Q.∪.ỷ Nô hoàn toàn là đúng sự thực, vì nếu chẳng phải Q.∪.ỷ Cung là một địa điểm khó xâm nhập đến thế, thì tại sao nó nổi danh lừng lẫy cả v.Õ l.â.ɱ được? Đoạn nàng cất tiếng than dài nói:
- Q.∪.ỷ Nô ngươi khuyên ta chớ nên xâm nhập Q.∪.ỷ Cung đấy là một chuyện không thể được. Vì ta đã lớ hứa với người ta rồi thì làm thế nào thay đổi ý kiến được? Nếu ta lẻn vào trong ấy thì ta cứ thẳng thắn xuất hiện, khiêu chiến, rồi dùng võ lực áp đảo đối phương mà xâm nhập thôi.
Vừa nói, nàng vừa đưa chân bước thẳng ra ngoài.
Nhưng thân người Đàm Nguyệt Hoa mới vừa xê dịch sắc mặt của Q.∪.ỷ Nô cũng liền biến đổi hẳn. Hắn ta vội vàng chồm tới định kéo lấy cánh tay của Đàm Nguyệt Hoa trở lại, nhưng sợ cử chỉ ấy sẽ làm xúc phạm đến Đàm Nguyệt Hoa, nên hắn vội vàng thu tay về, cất giọng cuống quýt gọi:
- Đàm cô nương...
Đàm Nguyệt Hoa vốn đã đoán biết nếu nàng bước thẳng về phía cửa Q.∪.ỷ Cung như vậy thì chắc chắn hắn sẽ lên tiếng ngăn ngay. Do đó, nàng liền quay đầu nhìn lại mỉm cười nói:
- Chuyện chi thế? Sắc mặt xấu xí của Q.∪.ỷ Nô đỏ bừng, nói:
- Không thể làm như vậyđược. Hiện giờ Thạnh ân nhân đang ở trong cung ấy.
Đàm Nguyệt Hoa có ý nghĩ là nếu mình càng tỏ ra liều lĩnh bao nhiêu, tất Q.∪.ỷ Nô sẽ cuống quýt thêm bấy nhiêu và nhờ thế hắn bằng lòng giúp đỡ cho mình. Do đó nàng bèn cười nhạt nói:
- Q.∪.ỷ Nô, có phải ngươi muốn bảo là nếu ta dùng võ lực để xâm nhập tất càng nguy hiểm hơn hay không? Q.∪.ỷ Nô nghe thế bèn gật đầu.
Đàm Nguyệt Hoa nói:
- Ta đã hứa với người ta rồi, không làm sao thất tín được, nên thà chịu ©.h.ế.† mà thôi? Vừa nói, nàng lại vừa đưa chân bước thẳng về hướng cửa chính của Q.∪.ỷ Cung thêm hai bước nữa.
Q.∪.ỷ Nô thấy thế, bèn lướt nhanh về phía trước, chặn mất lối đi của nàng, hắn cất giọng van xin gần như muốn khóc rằng:
- Đàm cô nương! Cô...
Đôi mày liễu của Đàm Nguyệt Hoa khẽ nhướng cao, nói:
- Rõ là quái lạ! Ta xâm nhập Q.∪.ỷ Cung là chuyện riêng của ta, dù có nguy hiểm đi nữa nào can hệ chi đến ngươi chứ? Khuôn mặt đen thui của Q.∪.ỷ Nô cơ hồ bừng đỏ đến vành tai nói:
- Tôi... Tôi...
Nhưng hắn ta cứ tôi tôi mãi mà không nói được một tiếng chi khác hơn.
Lúc bấy giờ Đàm Nguyệt Hoa đã có thể khẳng định được về tình ý kín đáo của Q.∪.ỷ Nô như nàng vừa dự đoán, nên tươi cười nói:
- Có phải ngươi luôn lo lắng cho ta, nên không muốn ta phải lâm vào cảnh nguy hiểm chăng? Q.∪.ỷ Nô nghe qua lời nói ấy cảm thấy nhẹ nhàng như vừa trút bỏ một gánh nặng, nhanh nhẹn gật đầu tán đồng ngay.
Đàm Nguyệt Hoa hạ giọng nói:
- Q.∪.ỷ Nô, ngươi tỏ ra lo lắng cho ta như vậy, thì chi bằng hãy giúp ta một tay.
Khuôn mặt Q.∪.ỷ Nô trở thành méo xệch như muốn khóc nói:
- Song Thạnh ân nhân lại là người có ơn cứu mạng cho tôi, vậy tôi nào...
Đàm Nguyệt Hoa hừ một tiếng nói:
- Q.∪.ỷ Nô, dù sao ngươi cũng chẳng hề gây thiệt hại đến tính mạng của ông ấy kia mà.
Ta xâm nhập chỉ có một mục đích cứu thoát một người ra khỏi Q.∪.ỷ Cung mà thôi, vậy tại sao ngươi cứ muốn che chở cho ông ấy mãi thế? Ông ấy tuy là người ân nhân của ngươi, nhưng chả lẽ vì thế mà ngươi lại cam tâm tiếp tay [mất trang] ……………..
Giọng nói the thé ở bên trong cánh cửa ấy bỗng cười to rồi tiếp rằng:
- Té ra là ngươi. Có lẽ ngươi đã tìm được vật chi muốn mang đến dâng cho ân công đấy phải không.
Q.∪.ỷ Nô lại quay đầu nhìn về phía Đàm Nguyệt Hoa khoát tay ra hiệu cho nàng hãy lui xa ẩn mình kín đáo hơn.
Đàm Nguyệt Hoa hiểu được ý ấy nên nhanh nhẹn phi thân lui về phía sau trên mười trượng nhanh như con chim én. Tiếp đó nàng trông thấy cánh của đá nặng nề cứ tiếp tục lui về phía trong và chẳng mấy chốc sau để lộ ra một khoảng trống ở hai bên vừa đủ cho một người lách mình bước vào.
Tức thì Q.∪.ỷ Nô bèn đưa chân bước thẳng vào trong mất dạng. Sau khi Q.∪.ỷ Nô bước vào trong cánh cửa đá liền từ từ đóng trở lại.
Lúc bấy giờ trong lòng Đàm Nguyệt Hoa tuy quả quyết, nhưng vẫn không tránh khỏi bao nhiêu suy nghĩ miên man dồn dập. Nàng tự hỏi nếu như Q.∪.ỷ Thánh Thạnh Linh không nghe theo lời Q.∪.ỷ Nô thì tính thế ra sao? Q.∪.ỷ Thánh Thạnh Linh buộc Lữ Đằng Không phải vào Q.∪.ỷ Cung để gặp lão ta thì sao? Nếu Q.∪.ỷ Thánh Thạnh Linh khăng khăng không chịu rời khỏi Q.∪.ỷ Cung hoặc chịu rời đi nhưng khi lão ta biết được lời nói của Q.∪.ỷ Nô là dối trá cấp tốc trở về bằng một cánh cửa khác.
Tất cả những cái "nếu" ấy chỉ cần một cái hóa thành sự thật thì chắc chắn Đàm Nguyệt Hoa không làm sao thoát được Q.∪.ỷ Cung.
Nhất là đối với lời nói Q.∪.ỷ Nô cho là sau khi cánh cửa chính của Q.∪.ỷ Cung được đóng chặt thì dù Q.∪.ỷ Thánh Thạnh Linh ở phía ngoài vẫn không có biện pháp chi lọt được vào trong, quả là lời nói hết sức đáng ngờ. Như vậy, nếu khi Q.∪.ỷ Thánh Thạnh Linh biết đang bị lầm mưu gian của đối phương nên cấp tốc quay trở về và vào được Q.∪.ỷ Cung thì chẳng hóa ra Đàm Nguyệt Hoa trở thành chim lồng cá chậu.
Hơn nữa dù cho mọi việc có được thuận lợi tất cả, nhưng sau khi nàng xâm nhập vào Q.∪.ỷ Cung cứu thoát Lữ Lân, rồi lại phải dùng con đường nào để ra khỏi Q.∪.ỷ Cung? Chả lẽ Q.∪.ỷ Thánh Thạnh Linh không biết bố trí ở cửa chính để chờ nàng.
Đàm Nguyệt Hoa nghĩ đến đây, mới thấy cái gọi là diệu kế của mình thật không đáng giá một đồng xu.
Nếu mọi việc bị đối phương phát giác được thì chẳng những tia hy vọng cứu thoát Lữ Lân của nàng trở nên rất mỏng manh, mà trái lại còn liên lụy tới Q.∪.ỷ Nô nữa.
Thế nhưng tình trạng trước mắt không cho phép nàng lùi bước, nàng phải cương quyết tiến hành theo kế hoạch đã định.
Lúc ấy Đàm Nguyệt Hoa bỗng lại nghe có tiếng tòi lói sắt khua trên mặt đá, từ bên trong vọng đến. Kế đó nàng lại thấy cánh cửa đá nặng nề ấy từ từ lùi vào trong để lộ một khe trống nhỏ đồng thời có những tiếng hú cao vút và rất q.∪.Á.ï ɗ.ị liên tiếp. Tức thì, lại thấy bóng người từ trong phi thân lướt ra chập chờn gồm có tất cả tám người vượt qua khỏi khung cửa.
Tám người ấy ăn mặc và cải trang trông q.∪.Á.ï ɗ.ị vô cùng, khiến ai nhìn đến cũng bắt nổi da gà. Vì bọn người ấy rõ ràng toàn là một lũ đ.ầ.∪ †.R.â.∪ ɱ.ặ.† ᥒ.g.ự.⩜.
Sau khi tám người ấy lướt ra khỏi sơn động, liền đứng thành hai hàng. Tiếp đó trông thấy Mang Sơn Song Sứ cũng nhanh nhẹn lướt ra, và cuối cũng là Q.∪.ỷ Thánh Thạnh Linh.
Q.∪.ỷ Thánh Thạnh Linh đầu đội mão, mình mặc y phục sang trọng sắc mặt vui vẻ, cùng bước ra một lượt với Q.∪.ỷ Nô.
Đàm Nguyệt Hoa trông thấy Q.∪.ỷ Nô đã gạt được Q.∪.ỷ Thánh Thạnh Linh rời khỏi Q.∪.ỷ Cung thì trong lòng vừa vui mừng lại vừa kinh hãi.
Lúc đó nàng bỗng nghe Q.∪.ỷ Thánh Thạnh Linh lên tiếng dặn dò rằng:
- Q.∪.ỷ Nô ngươi hãy đi trước để dẫn đường mau.
Q.∪.ỷ Nô vâng lệnh rồi phi thân lướt đi về phía trước, nhẹ nhàng như một làn khói mỏng. Liền đó tám gã đ.ầ.∪ †.R.â.∪ ɱ.ặ.† ᥒ.g.ự.⩜ cũng ùn ùn tràn theo Q.∪.ỷ Nô. Riêng Mang Sơn Song Sứ và Q.∪.ỷ Thánh Thạnh Linh thì đồng thanh cất tiếng trong trẻo hú dài, nghe q.∪.Á.ï ɗ.ị đáng kinh kh.ï.ế.p, rồi cùng phi thân lướt thẳng về phía trước. Chỉ trong chớp mắt sau là không còn trông thấy hình bóng họ đâu nữa.
Đàm Nguyệt Hoa tự biết với tài khinh công của Q.∪.ỷ Thánh Thạnh Linh ra đi và trở về trong vòng mười dặm đường chỉ trong chớp mắt mà thôi.
Tuy nhiên nhờ lão ta thích dàn dá, bề ngoài chờ đợi những gã đ.ầ.∪ †.R.â.∪ ɱ.ặ.† ᥒ.g.ự.⩜ đi trước để dọn đường nên hành trình chắc chắn sẽ bị chậm chạp đi nhiều. Song dù thế nào khoảng thời gian đó vẫn không phải là lâu lắm.
Đàm Nguyệt Hoa cũng tự biết là nếu mọi việc làm của mình hiện nay bị thất bại thì về sau chắc chắn sẽ không còn cơ hội nào hành động được nữa. Do đó dù cho kế hoạch của nàng tuy không phải là hoàn thiện, song nếu bỏ qua tuột dịp tốt đi thì Q.∪.ỷ Thánh Thạnh Linh tất sẽ đề phòng, sau này dù muốn hành động sẽ trăm ngàn trở lực.
Giữa Đàm Nguyệt Hoa và Lữ Lân vốn không quen biết nhau, đáng lý nàng chẳng cần phải mạo hiểm đi cứu nguy cho cậu ta làm gì. Nhưng vì đây là một việc đại sự kể vào bậc nhất từ khi Đàm Nguyệt Hoa dấn bước bước giang hồ đến nay nên nàng không thể không làm.
Nàng biết công việc này thành hay bại có tương quan rất to lớn đối với nàng. Nếu mọi việc thành công mỹ mãn thì tiếng tăm của nàng sẽ được đồn đãi ra khắp v.Õ l.â.ɱ, ngược lại tên tuổi của nàng sẽ hoàn toàn sụp đổ.
Nên biết người v.Õ l.â.ɱ vẫn không ai thoát khỏi được chữ danh. Những nhân vật trong hai môn phái chính tà sở dĩ gây ra thù oán với nhau †.à.ᥒ s.á.† đẫm m.á.∪ từ đời này sang đời nọ lắm lúc cũng chỉ vì chữ danh vọng suông mà thôi.
Bởi thế Đàm Nguyệt Hoa chờ cho Q.∪.ỷ Thánh Thạnh Linh khuất bóng, nàng liền phi thân lướt thẳng về phía khung cửa Q.∪.ỷ Cung. Chỉ qua mấy lần vọt lên rơi xuống là nàng đã đứng vững trước khung cửa có hình sọ người ấy rồi.
Lúc bấy giờ Đàm Nguyệt Hoa hết sức bình tĩnh, nàng khom mình nhặt lấy một hòn đá rồi gõ mạnh vào khung cửa mười bảy lượt nhanh, mười bảy lượt chậm, y như Q.∪.ỷ Nô đã làm vừa rồi.
Sau tiếng gõ cửa của nàng vừa dứt thì cánh của đá ấy đã tự động lùi từ từ phía trong.
Đồng thời ở bên trong sơn động cũng có một tiếng nói the thé vọng ra rằng:
- Ai xâm nhập đến đây gõ cửa Q.∪.ỷ Cung thế? Đàm Nguyệt Hoa bèn sửa giọng ồ ề nói:
- Đại công tử bảo tôi trở về cung để lấy thêm một món vật vậy hãy mở cửa ra mau.
Mặc dù Đàm Nguyệt Hoa to tiếng nói thế, song nàng vẫn không tin là câu nói đó có thể gạt được đối phương. Nhưng chẳng ngờ người bên trong cánh cửa ấy lại cất tiếng "ờ" và cánh cửa tiếp tục lùi sâu vào trong mãi.
Đàm Nguyệt Hoa trông thấy, trong lòng vui mừng. Nàng đứng nép sát thân mình vào cánh cửa và cứ cánh cửa lùi đi một tấc thì nàng tiến tới một tấc, chờ khi cánh cửa mở rộng được chừng một thước mộc nàng liền phi thân lướt thẳng vào trong nhanh như gió.
Đàm Nguyệt Hoa vốn có ý nghĩ là bên trong khung đá này chắc chắn tối đen như mực.
Nhưng nào ngờ nàng thấy trước mặt sáng rực một cách lạ lùng. Ánh sáng ở đây có thể nói còn dữ dội hơn ánh sáng mặt trời ở phía ngoài sơn động, khiến nàng phải hoa cả mắt.
Việc ấy Đàm Nguyệt Hoa không làm sao tưởng tượng được, nên nhất thời đã bị ánh sáng mãnh liệt làm hai mắt chói lòa không còn nhìn rõ khung cảnh chung quanh ra sao nữa.
Đồng thời cùng một lúc đó bỗng nàng nghe có giọng cười khan với tiếng ám khí rít vèo vèo bay thẳng về phía lồng n.g.ự.©.
← Hồi 28 | Hồi 30 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác